Nếu ta chỉ có một lần để sống, thì "một lần" đó là một ân huệ.
Sự hiếm hoi chính là thứ định nghĩa giá trị. Một viên kim cương chỉ quý giá vì nó hiếm. Một khoảnh khắc chỉ đáng nhớ vì nó sẽ không bao giờ lặp lại chính xác như vậy. Và cuộc đời của chúng ta – cuộc đời của bạn và của tôi – là thứ độc bản, hiếm hoi và quý giá nhất trong vũ trụ này.
Trong hàng tỷ tỷ năm tồn tại của vũ trụ, trong vô số các khả năng, bằng một cách thần kỳ nào đó, bạn và tôi đã có mặt ở đây và bây giờ. Chúng ta không phải là một hòn đá. Chúng ta không phải là một đám mây khí. Chúng ta là những sinh vật có ý thức, có khả năng cảm nhận.
Ta có thể nếm vị đắng của cà phê buổi sáng, có thể cảm nhận cái ấm áp của một cái nắm tay, có thể rung động trước một bản nhạc, có thể đau khổ đến xé lòng, và có thể yêu thương đến quên mình.
Khi hiểu được điều này, "Ta chỉ có một lần để sống" trở thành một lời gọi một sức mạnh để ta quyết định vượt ra khỏi an toàn để đón nhận điều ta muốn làm.
Nó là động lực mạnh mẽ nhất để ta sống thật. Nếu chỉ có một vở kịch này, tại sao lại dành cả đời để đeo mặt nạ? Tại sao lại sống cuộc đời mà người khác mong muốn, thay vì cuộc đời mà trái tim ta khao khát? Sự hữu hạn cho ta dũng khí để nói "Không" với những điều làm ta kiệt quệ, và nói "Có" với những gì khiến ta rung động.
Nó buộc chúng ta phải hiện hữu. Thay vì lo lắng về ngày mai (vốn không chắc chắn) hoặc hối tiếc về hôm qua (vốn đã qua), nó kéo ta về với giây phút này. Giây phút duy nhất ta thực sự sở hữu. Khi tôi gõ phím những dòng này. Tôi đang cố gắng kết nối với bạn. Tôi đang sống. Hãy cảm nhận dòng chảy cảm xúc đang sống ấy trong tôi.